[Fanfic DC] Bên Cửa Thấy Nhành Hoa
  • Bên trong đấy, Ran đang ngồi cạnh bàn trà, cúi đầu đặt món trên bàn, lau từng đôi đũa chén, thậm chí cầm dao cắt thịt ra sẵn cho Boss tổng. Cô lắc đầu, chả trách Boss tổng chưa nổi giận, vì cô chưa trình lên cơ mà. Nhưng mà Ran lại sai rồi, Boss tổng ghét nhất có ai động vào đồ của anh ấy. Cho dù là đồ ăn cũng không được, cô đã cắt ra như vậy làm sao boss chịu ăn nữa?
  • Nhớ một ngày nọ, ca của cô đưa đồ ăn lên tầng cao nhất này, đang định xem mặt Boss tổng khó chiều trong truyền thuyết, thì thấy Boss tổng hất văng dĩa đồ ăn lên thư kí riêng, chê đồ ăn bếp cô không còn gì để chê. Mà anh chê sâu sắc đến mức bếp trưởng ở đây chắc hẳn sẽ hất đổ không làm nữa, chứ không phải chê kiểu cho có chuyện với trợ lý thôi đâu. Từ đó tiếp xúc với boss, cô cứ cảm thấy thời tiết lạnh xuống tới mức âm độ. Khéo còn có tuyết rơi đến nơi.
  • Nhân viên nọ lặng lẽ chấm chấm nước mắt, báo hại cô hôm ấy còn bị trừ lương.
  • Trong lúc cô chìm sâu vào kí ức đau thương bị trừ nửa lương vì lỡ hóng chuyện, thì Ran đã làm xong từ bao giờ, cô dùng mu bàn tay lướt nhẹ tách, như cảm nhận độ ấm của tách cà phê, mới ngẩng đầu lên.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Đồ ăn sáng xong rồi.
  • Cô nhân viên bếp bước thêm bước nữa, nín thở chờ Boss tổng nổi điên. Cô còn lôi sẵn điện thoại, sẵn sàng livestream khi cần thiết. Gì chứ cô can đảm đến gần boss đến mức này, phải cho chị em thấy boss không lạnh lùng bình tĩnh, mà gương mặt nọ nổi điên lên là như thế nào chứ. Vì chị em, cô hy sinh đến mức này rồi cơ mà.
  • Vậy mà Boss tổng không đáp bất cứ điều gì, chỉ đứng lên khỏi ghế. Cô nhìn gương mặt của Boss tổng mà dại ra, thật ra Boss tổng là một người khá hoàn hảo, chỉ trừ cái tính trái nết của anh ra, thì mặt nào cũng hoàn hảo. Công ty này làm về truyền thông giải trí, minh tinh ra ra vào vào nên một đám nhân viên trong công ty đã quen mắt rồi, vậy mà nhìn boss vẫn không thể không thừa nhận. Ôi là trời trên đời này còn có người đẹp trai đến ngần này sao, sao boss không chuyển sang bộ phận giải trí, đảm bảo nguyên công ty sẽ theo anh ấy từ khi anh ấy chưa debut luôn.
  • Cho dù cô thấy Boss tổng khá khó chung sống, nhưng quả thật nhìn thấy gương mặt này bao nhiêu lỗi lầm của anh với nhân viên cô nghĩ mình đều sẽ bỏ qua hết. Con người luôn có lòng bao dung với cái đẹp. Nhất là người đẹp quá mức cần thiết như boss nữa chứ.
  • Chỉ thấy Boss tổng ngồi xuống sau bàn, cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm. Đến khi thấy hầu kết anh trượt lên trượt xuống hai lần, cô nhân viên cũng nín thở theo. Boss không nói gì, nghiêm túc cúi đầu quan sát mấy lát thịt cắt sẵn trên bàn, rồi dần dùng bữa. Tốc độ anh ăn rất chậm rãi, nhưng không hề có ý chê bai gì cả.
  • Không phải chứ, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à? Cô len lén nhìn ra ngoài, ánh mặt trời nóng rực muốn cháy da, như muốn đáp, bé mọc ở đằng Đông nhé.
  • Cô lắc lắc đầu, lại thấy Boss tổng ngẩng đầu nhìn thư kí riêng, chỉ thấy anh gật đầu. Cô còn thoáng thấy không gian hường phấn bay bay phấp phới giữa họ.
  • Nhân viên công ty D
    Nhân viên công ty D
  • Chắc cô nhìn nhầm rồi.
  • Cô nhân viên vỗ vỗ ngực, cảm thấy hình như mình vừa biết được bí mật động trời.
  • Chỉ thấy Boss tổng nhấn một miếng thịt, đưa về phía thư kí riêng, cô ấy hơi ngẩn ra, không hề há miệng, chỉ lắc đầu.
  • Bấy giờ cô suýt nữa rớt luôn điện thoại.
  • Nhân viên công ty D
    Nhân viên công ty D
  • Boss ơi, công ty chúng ta không cho yêu đương ở văn phòng đâu!!!
  • Cô hớt ha hớt hải lùi lại, quay đầu bỏ chạy, Boss tổng quá kì lạ, cô không chịu nổi nữa. Cô vừa đi vừa nghĩ, có khi nào tháng sau mình sẽ được tăng lương đuổi việc hay không… Má ơi, mình không biết gì hết, không biết gì hết.
  • Bên trong phòng Tổng giám đốc, sau cánh cửa hờ, đoạn vừa rồi diễn biến như sau. Ran đang đứng nhìn anh ăn từng một miếng một, đã thấy anh ghim một miếng thịt cắt rất đều đặn lên. Anh đưa về phía cô, như thể đang đút cho cô, nhưng Ran nhìn thấy trong đôi mắt anh không hề có chút mờ ám nào, đại dương xanh vẫn xanh như thế, nên không hiểu anh đang muốn làm gì, chỉ đành lắc đầu.
  • Shinichi cũng không nói gì thêm, ăn miếng ấy xong, rồi mới nói với cô.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Lần sau cắt nhỏ như miếng ấy là được.
  • Ran nghe xong, âm thầm ghi nhớ trong lòng, rồi gật đầu với anh. Vậy mà cô nhìn thấy, ánh mắt ấy ngưng lại ở mắt cô tầm năm giây. Ran chẳng hiểu sao, anh vẫn lạnh nhạt ung dung là thế, cô lại cảm nhận được có vẻ anh đang hài lòng.
  • Điều này càng rõ nét hơn, khi anh tự tay rót cho mình tách trà, rồi quay về ngồi sau bàn làm việc, ngược sáng với nắng mai.
14
Chương 21